- Nhất định tên nhóc đó sẽ đến, tuy rằng tôi cùng tên nhóc đó không gặp nhau được bao nhiêu lần, nhưng mà bằng hữu gặp nguy hiểm, tên nhóc đó tuyệt đối sẽ không thấy chết mà không cứu, nếu không nó còn xứng làm một cấm kỵ sư sao?

Thanh âm này, lại hẳn là đúng là Long lão đại rồi.

Cái giọng nói đầu tiên kia lại mở miệng nói chuyện đầy căm hận.

- Hừ, cấm kỵ sư, trên đời này có nhiều chuyện như vậy mà cấm kỵ sự không đi quản, chạy tới quản chuyện của chúng ta làm gì, nếu không phải do tên đó quấy rối, bây giờ tôi…

Long lão đại cắt ngang lời người kia nói.

- Nếu không phải do tên đó thì ông còn có thể làm thế nào? Đừng quên, cùng đối nghịch với chúng ta cũng không phải chỉ có một mình tên nhóc đó, lại nói, đối với cấm kỵ sư mà nói, hiện tại cấm kỵ lớn nhất chính là cuộc chiến giữa hai giới Huyền, Linh, hay là ông còn có thể làm ra cái cấm kỵ gì khác để hấp dẫn lực chú ý của tên nhóc kia sao?

Người nọ hắc hắc cười lạnh nói.

- Kia còn không phải quá dễ dàng sao, cái gọi là cấm kỵ, chẳng qua là cái lấy cớ mà thôi, nếu thật sự có thể làm cho tên nhóc đó chạy tới chạy lui, như vậy còn không phải là quá tốt với chúng ta hay sao, trừ phi, cái tên nhóc đó không màng tới tính mạng của những người bình thường kia

Long lão đại nói.

- Như thế chẳng phải quá đơn giản, ông quá xem nhẹ bọn họ, ông có biết, gần nhất Phúc Duyên Trai một lần nữa xuất hiện ở nhân gian, lần xuất hiện trước hẳn là đã là 300 năm trước, cho nên nói, lúc này đây là thế lực khắp nơi đều tập trung tại thành phố Bình Sơn nho nhỏ này, chúng tôi cần phải cẩn thận mọi lúc, đừng tưởng rằng ông ở cái địa phương đầy người chết kia tu luyện công pháp gì đó rất ghê gớm mà, tôi cũng rất muốn biết, làm sao mà ông chạy ra được?

- Ông…… Họ Long kia, đừng tưởng rằng hiện tại ông rất có thế lực, thì có thể nói chuyện như thế với tôi, nếu không phải tôi dùng chút mưu mẹo, chỉ bằng những cái phế vật kia của ông, còn muốn ám sát Hàn Thanh Thiên, quả thực là nằm mơ, ngay cả người đều nhận nhầm, còn không biết xấu hổ nói cái gì?

Hai người kia càng nói càng khó nghe, ngôn ngữ gian càng ngày càng không đúng, cái này lại là cơ hội tốt cho tôi, tôi vội vàng quăng cho Lam Ninh một ánh mắt, nói nhỏ với nàng vài câu, nói cho nàng đợi lát nữa ẩn núp ở chỗ tấm xi măng giữa hai tầng lầu, tùy thời chuẩn bị tiếp ứng tôi là được, sau đó tôi lại lần nữa lấy ra tấm Ẩn Tự Phù, lặng lẽ dán ở trên người, một cổ kỳ dị cảm giác nảy lên toàn thân, từ trong ánh mắt ngạc nhiên của Lam Ninh là có thể nhìn ra, tôi đã ẩn thân.

Hai người trên lầu còn đang đấu võ miệng với nhau, cũng không biết hai người làm như thế nào mà có thể hợp tác với nhau được, tôi nhân cơ hội lặng lẽ lên lầu, mới vừa đi đến chỗ ngoặt thang lầu, liền thấy phía trên thang lầu quả nhiên có hai cái họng súng tối om chĩa xuống phía dưới.

Tôi không có để ý đến bọn họ, hiện tại những người này đều giống như những người mù vậy, căn bản là không nhìn thấy tôi, nhưng mà tuy rằng như thế, tôi còn là không dám làm ẩu, nhẹ nhàng lách qua bên cạnh bọn họ, chỉ thấy phía trước đứng hai người, một người chắp tay đưa lưng về phía tôi, xem thân ảnh hẳn là chính là Long Lão Đại, mà một người khác lại khoác một cái áo choàng màu đen, toàn thân đều trốn ở trong áo choàng, thấy không rõ bộ mặt, chỉ có hình dáng đại khái, thậm chí ngay cả ông ta có phải là người hay không, đều nhìn không ra được.

Ở hai bên hai người, phân biệt đứng bốn người đứng cúi đầu, nhưng mà trong tay không có thứ vũ khí nào, bàn tay đều bỏ vào trong ống tay áo, ánh mắt dao động khắp nơi, đang quan sát động tĩnh.

Xem ra thủ hạ của loại người như Long lão đại này thật đúng là không ít, lần trước xử lý tám tên, lần này lại nhảy ra thêm tám người nữa, chẳng qua tuy rằng bọn họ là sát thủ Kim Đao, nhưng vẫn là nhìn không được tôi đang ở vào trạng thái ẩn thân, như vậy, bọn họ liền không đáng để lo.

Mà bên ngoài chỗ tám người này, ngoài cửa sổ tòa nhà, lại có mười mấy cái tay súng, mỗi người gác một cái cửa sổ, phòng hộ rất nghiêm mật, bảo đảm vô luận nhìn từ góc độ cùng phương vị nào, đều có người phòng vệ.

Nhất hấp dẫn lực chú ý của tôi chính là chính giữa đại sảnh trống trải, nơi đó đang có một đoàn hắc khí trôi nổi, không ngừng biến ảo thành nhiều hình dạng khác nhau, làm người ta không thể phân biệt ra đó là cái gì, nhưng là nhìn kỹ, ở chính giữa lại giống như có thứ gì đó, không ngừng giãy giụa vặn vẹo, ở phía dưới hắc khí, dựng đứng hai cái Kim Đao lập loè hàn mang, mũi đao hướng về phía trước, chĩa thẳng tắp về phía vật thể bên trong đoàn hắc khí kia.

Mà hình như bên trong hắc khí kia có người, lại giống như không phải, trong lòng tôi không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ là Nam Cung Phi Yến?

Lòng tôi bỗng nhiên liền có chút thiếu kiên nhẫn, muốn lập tức xông vào đó cứu người, thật vất vả mới kiềm chế được xuống, trong lòng thầm nghĩ, hai người kia đều là cao thủ, nếu cứ như thế mà chạy qua, tất nhiên sẽ bị phát hiện, trước tiên vẫn nên giải quyết sạch bọn họ, lại cứu người tương thì tốt hơn, dùng cái phương pháp gì, mới có thể đồng thời xử lý hai người kia được đây?

Nhưng cái này giống như không có khả năng làm được, tôi nhìn nhìn trên tay, không có đao cũng không có súng, trừ bỏ mấy tấm phù chú ra, có thể được coi là vũ khí, cũng cũng chỉ có Huyết Ngọc Ban Chỉ, nhưng mà dùng cái thứ này tới đối phó hai người kia chỉ sợ không đợi đến được phụ cận, cũng đã bị phát hiện, căn bản không đạt được mục đích đánh lén.

Trong lúc nhất thời bỗng nhiên cảm thấy khó khăn, tôi không biết như thế nào bỗng nhiên nhớ tới Lãnh Thanh Dương, lại nghĩ tới Hướng Vũ, nhưng có nghĩ đến bọn họ cũng vô dụng, cuối cùng tôi chỉ phải cắn răng một cái, lặng lẽ tiếp cận phía sau hai người, lấy ra một tờ Phá Tự Quyết.

Chỉ mong cái thứ này có thể dùng được, chỉ cần đem hai người kia đánh lui, cho tôi tranh thủ được một chút thời gian, tôi liền lập tức viết một cái chữ Cấm, đây là biện pháp đối phó cấm kỵ giả hữu hiệu nhất, tuy rằng hiện tại công lực tôi còn hơi có không đủ, nhưng mà thông qua phương pháp chồng lên nhau, tin tưởng nhất định sẽ có hiệu quả, nhưng mà bên cạnh còn có tay súng cùng với người cầm đao…

Nếu kêu Lam Ninh đi lên, những tay súng thì không nói chơi, bọn họ chỉ là người thường, nhưng những cái tên sát thủ Kim Đao kia rất là khó đối phó, đáng chết, nếu như bây giờ bên cạnh tôi còn có ai giúp đỡ thì tốt rồi, tỷ như nói Thiệu Bồi Nhất, nếu mà cậu ta gọi mấy người đại tiên lên đây thì mọi việc đã dễ làm hơn rồi…

Vừa nghĩ đến nơi đây, tôi bỗng nhiên giật mình một cái, vội vàng đưa mắt đánh giá khắp nơi, tức khắc liền ngây dại, đúng vậy, tôi thiếu chút nữa đã quên, Thiệu Bồi Nhất đi đâu vậy, làm sao cậu ta không ở nơi này?

Không, không đúng, Thiệu Bồi Nhất không ở đây, Nam Cung Phi Yến cũng không gặp tung tích, chỉ có một đoàn hắc khí như vậy mà thôi, chẳng lẽ, bọn họ đây là bọn họ cố ý diễn trò cho tôi coi, bên trong hắc khí kia cơ bản không phải là Nam Cung Phi Yến, mà là tà thuật chuẩn bị đối phó tôi ……

Tôi dừng bước chân, không có tiếp tục đi về phía trước, trước khi không nắm chắc được mọi thứ, tốt nhất vẫn không nên hành động thiếu suy nghĩ, ừm, tôi phải thử một chút.

Nơi này là cao ốc bỏ hoang còn chưa xây xong, hơn nữa là nơi ở lâu dài, trên lầu có một ít tường ngăn cách đơn sơ, phân đại sảnh này thành rất nhiều gian, tôi rón ra rón rén đi qua trước mặt một tay súng, lắc mình tránh ở mặt sau một vách tường đổ nát, thăm dò quan sát động tĩnh một chút, chỉ thấy hai người kia hơi đứng chếch về phía tôi, còn tiếp tục ở nơi đó câu được câu không nói cái gì đó, nhưng xem ra cũng không có phát hiện tôi.

Tôi bám người nhặt một viên hòn đá nhỏ, xem chuẩn phía đoàn hắc khí, bấm tay dùng sức, đá vô thanh vô tức bắn đi ra ngoài, vừa lúc bắn vào trong đoàn hắc khí, lại giống như trâu đất xuống biển, đi vào liền biến mất, ngay cả âm thanh đá rơi xuống đất lạch cạch cũng không thấy được.

Đúng là quỷ dị, cái đoàn hắc khí này là cái thứ gì vậy?

Trong lòng tôi không khỏi phát lạnh, ít nhiều vừa rồi không có lỗ mãng ra tay, nếu không cho dù đánh hai người kia một cái trở tay không kịp, nhưng cũng sẽ bị bại lộ thân mình, lâm vào vòng vây kẻ địch, bởi vì tôi căn bản là không biết nên đối phó với đoàn hắc khí quỷ dị này như thế nào.

Trong lòng càng thêm bối rối, tôi vốn tưởng rằng tôi ở chỗ này sẽ nhìn thấy Nam Cung Phi Yến cùng Thiệu Bồi Nhất bị nhốt, lại không nghĩ rằng cái gì cũng không có, chỉ có một đoàn hắc khí không thể hiểu được, cũng không biết bên trong rốt cuộc là cái gì, như thế này thì bảo tôi phải làm sao mới cứu được người?

Thời gian trôi qua từng chút một, tôi cắn chặt răng, lại sờ soạng lượm lên thêm một cục đá, tiếp tục ném qua đó thử, không ngờ lần này lại ném trật, đá không có đánh vào bên trong hắc khí, lại lạch cạch một tiếng rơi trên mặt đất bên cạnh hắc khí.

Bên cạnh lập tức có mấy cái họng súng tối om nhắm ngay lại đây, tôi vội rụt đầu lại, tim đập thình thịch gia tốc, Long lão đại cũng lập tức quay lại đây, trầm giọng nói.

- Làm cái quỷ gì, thật đúng là phiền phức, cẩn thận mấy cái cò súng đấy, nếu các người giật mình mà bóp cò thì các người xong đời đấy.

Mấy người kia vội vàng dời họng súng, bị dọa tới mức không ai dám nhìn lại đây, thậm chí không ai dám nhìn đoàn hắc khí kia nhiều thêm một cái.

Như thế đúng là cơ hội, tôi vừa vặn có thể nhân lúc bọn họ cũng không dám quay đầu lại, đi đến phụ cận quan sát một chút cái đoàn hắc khí trôi nổi ở bên kia, nói không chừng là có thể nhìn ra được cái gì ở trong đó.

Nghĩ đến đây, tôi một lần nữa rón ra rón rén đi ra ngoài, thuận tiện nhìn thoáng qua thời gian, đại khái đi qua năm sáu phút, ừ, thời gian ẩn thân chắc là không có việc gì.

Tôi cẩn thận đi qua bên đó, ở một chỗ ngoặt cách đoàn hắc khí kia khoảng hai mét thì vội vàng đứng lại, bởi vì lại đi về phía trước, tôi sẽ bại lộ trong đại sảnh, Long lão đại cùng người áo đen đang ở phía xa nhìn chằm chằm đoàn hắc khi này, nếu tôi vừa xuất hiện, khó tránh khỏi sẽ bị bọn họ nhìn ra sơ hở.

Tôi vừa mới bắt đầu tập trung tinh thần quan sát đoàn hắc khí, còn chưa kịp nhìn ra cái gì, thanh âm người áo đen lại vang lên trong đại sảnh.

- Long lão đại, ông bày ra trận thế to lớn như thế này, tôi thấy thế nào không giống như là muốn dẫn tiểu tử kia lại đây, ông không nghĩ rằng tiểu tử kia bị dọa sợ rồi chạy đi mất à?

Long lão đại hừ lạnh nói.

- Ông quá coi thường tên nhóc đó, nếu tôi cố ý thả lỏng, thì tên đó ngược lại sẽ nghi ngờ, càng phòng thủ nghiêm mật như vậy, tên nhóc đó mới có thể càng muốn vọt vào cứu người, mấy loại người như bọn họ tôi biết quá rõ rồi.

Người áo đen nói.

- Hừ, nhưng mà đến bây giờ đều không có người tới, như vậy ông nên giải thích như thế nào?

Long lão đại nói.

- Chẳng lẽ ông đã quên một tiếng nổ mạnh vừa rồi kia, tiểu tử họ Y kia đã đi ra ngoài, nói không chừng bọn họ đang ở bên ngoài trốn tránh lẫn nhau, ha hả, ông gấp cái gì, chúng ta cứ chờ xem kịch là tốt rồi.

Nói xong ông ta giơ lên một cái di động, lẩm bẩm.

- Nhưng mà tôi liền thúc giục tiểu tử này một chút cũng được, làm cho tên đó mau chóng đâm đầu vào lưới…

Tôi ngẩng đầu nhìn thử, tức khắc liền ngây ngẩn cả người, bởi vì cái thứ ông ta cầm trong tay, đúng là di động của Nam Cung Phi Yến

Nhưng mà ngay lúc tôi hơi ngây ngẩn người như thế, di động trong túi tôi đột nhiên vang lên…

Đáng chết, Long lão đại lại đi gọi điện thoại cho tôi!

Trong đại sảnh, mọi người lập tức xoay người, vô số họng súng đồng thời nhắm ngay nơi tôi ẩn thân ……

 

0.12422 sec| 2438.125 kb